Đô thị

1. Chớp mắt

Đô thị = “Đô” + “Thị”
“Đô” và “Thị” là hai yếu tố chính tạo nên cái gọi là Đô thị
Ở đó có cao có thấp, có đen có trắng, có đặc có rỗng, cả sự ngay ngắn và lộn xộn, có khuôn khổ và tự do, có phẳng phiu sạch sẽ và nhếch nhác bẩn thỉu…
Mỗi cái riêng ấy góp phần tạo nên và tạo thành bản sắc đô thị.
Ở ĐÔ thì không thể xấu xí bẩn thỉu, mà phải rõ ràng đàng hoàng
Ở THỊ thì không nên quá chỉn chu, nếu quá chỉn chu thì không còn là nó nữa
Nhưng chuyện không hẳn là 2 = 1 + 1 …

Dothi_1 - Chop_mat
Đô thị 1 – Chớp mắt

2. Hỗn độn và bát nháo

…Vẫn là câu chuyện Đô thị

Dothi_2 - Chop_mat

“Mọi khái niệm cuộc sống chỉ là tương đối”, tôi từng nghĩ và nói như vậy. Nhưng có lẽ trong chừng mực nào đó cả khái niệm khoa học cũng là tương đối.
Đô thị và Đô thị hóa là khái niệm đánh dấu sự phát triển. Không lẽ chúng ta cứ dậm chân tại chỗ mãi? Vậy phát triển thế nào?
Chúng ta hay nói về đô thị xanh, về đô thị bền vững, về sự thân thiện của môi trường. Chúng ta nói nhiều, đúng thế. Có hay không?
Tôi thấy không!
Những gì tôi thấy người ta làm để ghi nhận sự phát triển đa phần là sự khuyếch trương về số lượng; chất lượng không có hoặc có rất ít. Những Đô thị thiếu dù một yếu tố nhỏ nào đó đều không thể hoàn chỉnh. Vĩnh viễn nó què cụt và thiếu sức sống.
Lỗi tại ai?
Trả lời câu hỏi này thật khó; có thể do thiếu tiền, có thể do thiếu nhiệt thành, có thể do thiếu lương tâm, do sự ngu dốt, vị kỷ…
Cũng có thể tôi đã sai, nếu như cái khái niệm kia nó đã thay đổi…
Bởi có thể ở đâu đó, người ta nghĩ khác tôi, nghĩ khác bạn; và người ta có uy quyền hơn! Hoặc người ta thay đổi hay đánh tráo khái niệm.
Hãy nghĩ đến những người khác, hãy nghĩ đến thế hệ tương lai! Hãy bao dung và mở rộng vòng tay. Nhạc sỹ họ Trịnh viết rằng: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng…”

3. Những mảng xanh cuối cùng

Những câu chuyện không nên dài mãi, và cũng chẳng thể dài mãi. Tôi đã đứng trên tầng cao một buổi chiều Hà Nội nắng chói chang và thấy thật buồn. Những góc cạnh nham nhở, những màu sắc loè loẹt làm tôi quay cuồng. Mắt tôi hoa lên cho tới và chỉ dịu lại khi chạm vào một góc nhỏ dịu dàng…
Đô thị đấy! Đô thị đang phát triển. Tôi lại tự vấn mình liệu người ta có đánh tráo khái niệm không? Mọi thứ mà tôi tưởng là những giá trị bền vững và sâu sắc bị chà đạp và coi rẻ một cách dễ dàng – có thể vô tình, cũng có thể là hữu ý…
Dẫu biết rằng bảo tồn và phát triển là hai phạm trù rất khó dung hoà, làm hai cái tốt lại khó bội lần. Nhưng tôi vẫn day dứt lắm. Tôi không phải người quá cấp tiến, cũng không quá lạc hậu. Tôi chỉ muốn một sự giản đơn, e rằng cũng khó!
Có thể khi mất đi người ta mới thấy thấm thía và thực sự tiếc nuối, còn trước mắt người ta không thấy hoặc cố tình không thấy – nói chữ là thiển cận…
Những mảng tình yêu bền vững cuối cùng ấy rồi cũng sẽ mất đi, nhường chỗ cho sự bát nháo lộn xộn; tôi không muốn tin nhưng phải chấp nhận điều ấy.
Những mảng màu xanh xanh…
Tặng các bạn đấy!

Đô thị 3 - Những mảng xanh cuối cùng
Đô thị 3 – Những mảng xanh cuối cùng

4. Khao khát bình yên

Tấm ảnh này là tấm ảnh cuối cùng trong bộ ảnh “Đô thị” của tôi.
Có thể các bạn thấy nó không liên quan, nhưng tôi cần nó như một khúc vĩ thanh.
Gạt qua những bộn bề, những toan tính, những mưu mô tầm thường, những mệt mỏi của đời thường; con người ta rũ bỏ tất cả, cần ngoảnh lại để nhìn mình…
Đấy là ngôn ngữ thơ. Còn bây giờ người ta gọi là F5, refresh… là reset, format… thế nào cũng được…
Tôi thèm như thế!
Tôi mơ giấc mơ bình yên và cầu chúc những điều tốt lành cho những người bạn của tôi.
Bộ ảnh “Đô thị” gửi tặng tất cả các bạn tôi, những người quen và không quen, những người quan tâm và không quan tâm!
Những suy nghĩ xin chia sẻ với các đồng nghiệp; để sống bao dung, vị tha hơn, và luôn nhớ rằng phải giữ lương tâm nghề nghiệp!p

Đô thị 4 - Khao khát bình yên
Đô thị 4 – Khao khát bình yên

KTS Hà Thành

(Bài đăng trên Tạp chí Kiến trúc số 7-2016)